1 Buồn nào hơn đêm [Dm] nay, buồn [Gm] nào hơn đêm nay, khi [A] ngoài kia bão tố đầy trời. Từng [Dm] cánh lá cuốn, gió rơi vào lòng đêm [Gm] thâu, thương thầm mối tình [A] ngâu. Ngày về ôi xa [Gm] quá, cánh nhạn còn miệt [Dm] mài, trong nắng hồng mê [A] say. Lạc bầy chim chíu chít, hai phương trời cách biệt, đêm [A7] chờ và đêm [Dm] mong.
ĐK Ta đã [D7] quen, quen từng hơi [Gm] thở, quen tiếng [Am] cười, và sóng mát đưa [Dm] tin. Tám mùa [Gm] đông, cây rừng khô trụi [A] lá, chưa bao [C] giờ, một phút sống xa [F] nhau. Thương những [A] đêm, trăng tà soi xóm vắng, đưa em về anh, viết thành bài [Dm] ca. Thương những [A] khi, trưa hè nghiêng nắng đổ, hắt hiu [A7] buồn, tiếng vọng nhè nhẹ [Dm] đưa.
2 Buồn nào hơn đêm nay, buồn [Gm] nào hơn đêm nay, khi [A] tình xuân đã úa bụi đời. Nhiều [Dm] lúc muốn trách móc, hay giận hờn vu [Gm] vơ, chỉ làm phí ngày [A] thơ. Dù rằng sau mưa [Gm] bão, gió hiền hòa lại [Dm] về, vẫn thấy lòng hoang [A] vu. Cuộc đời là hư vô, bôn ba chi xứ người, khi [A7] mình còn đôi [Dm] tay.